XE ĐẠP MIFA.
        1960 là năm sinh của cha tôi, cha từng nói" thời bao cấp cái gì cũng khổ, ăn khổ, ngủ khổ, ở khổ, đi khổ " vì thế niềm hạnh phúc duy nhất của ông đơn giản chỉ là một cuộc sống đây đủ không quá xa hoa, ông là một người rất thích học và ham học, suốt ba năm trung học phổ thông ngày nào cha cũng đi bộ năm cây số để đến trường suốt những năm tháng đó có những lần đôi chân của cha phải bật máu vì không có dép để đi trên con đường đầy sỏi đá, đến khi  ông có cho mình chiếc xe đạp đầu tiên vào năm mười tám tuổi. Đó chính là chiếc xe đạp Mifa Đức mà bố luôn tự hào vì đã dành dụm từng đồng tiền để mua nó. Theo lời  kể của các cô thì khi có chiếc xe đạp đó thì cha tôi là người ngầu nhất cái Làng Trung Phu vì chỉ có mình cha tôi có. Có lần cha phải đạp mười cây số để mang gỗ về xây giường cho ông, hay việc cha chở cái máy bơm nước của ông nội mà ngã méo cả vành xe, khi chiếc xe bị hỏng cha buồn lắm  Nó đã gắn liền với cha qua suốt ba thập kỉ cho đến tận ngày nay.

    
    Cha và tôi tìm thấy chiếc xe bị bám bụi khi đang dọn kho, chiếc xe cũ kĩ tróc sơn và đứt xích, lốp thì bẹp dẹp, xăm thì thủng đến chiếc gác ba ga ở đằng sau cũng bị bóp méo, chiếc xe hiện lên rõ rệt vết tích của những năm tháng xưa cũ, khi thấy lại chiếc xe này ông cười nhẹ, ngắm nghía lại nó như đang  hoài niệm về ngày xưa cũ, rồi bảo tôi đem nó sang quán sửa xe ở bên cạnh nhà để thay linh kiện và sửa sang lại, thật may là bác sửa xe đã cứu được nó. Sau khi sửa xe thì tôi mới biết chiếc xe này còn đã từng được đi qua bởi anh tôi và giờ như một mối nhân duyên tôi lại là người sở hữu nó. Dù thời đại hiện nay mua một chiếc xe đạp nó là một điều đơn giản. Nhưng thay vì chọn một chiếc xe tốt hơn để đi thì tôi vẫn lựa chọn cho mình chiếc xe đã đi cũng gia đình tôi qua bao nhiêu năm tháng, đơn giản nó không chỉ là một chiếc xe đạp thông thường. Dường như nó cũng đã trở thành một phần của gia đình tôi vậy nó chính là vật đánh dấu từng mốc quan trọng của gia đình tôi, từ việc cha chở mẹ tôi trong buổi hẹn đầu tiên của họ, hay việc anh tôi được cha tặng khi đỗ cấp ba và cuối cùng là tôi. Khi được cha tặng cho chiêc xe đạp Mifa này, dù nó khổng phải là món quà quá đắt đỏ hay sang trọng, nhưng tôi lại cảm thấy được sự tự hào về những gì mà nó cùng gia đình tôi trải qua, đó như là một sự chuyển giao thế hệ vậy và việc tôi được cha tặng cho thứ kỷ vật này dường như là một cách đặt niềm tin vào tôi vậy, chiếc xe chính là dấu tích về một quá khứ đầy chông gai, gian khổ nhưng vẫn rất huy hoàng của Cha. 










    




















































































Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này